Kể lại một trải nghiệm buồn của em
Đề bài: Kể lại một trải nghiệm buồn của em – Văn mẫu lớp 6
Dàn ý: Kể lại một trải nghiệm buồn của em
Mở bài:
Giới thiệu trải nghiệm buồn của bản thân.
Nêu cảm nhận chung về trải nghiệm đó: Đó là một kỉ niệm đáng nhớ, đã dạy cho em một bài học quý giá.
Thân bài:
Hoàn cảnh xảy ra:
Thời gian (khi nào?): Một buổi chiều, một ngày chủ nhật, vào năm học lớp mấy…
Không gian (ở đâu?): Siêu thị, ở nhà, ở trường…
Nhân vật liên quan: Bố, mẹ, bạn bè, thầy cô…
Diễn biến câu chuyện:
Kể lại các sự việc chính đã xảy ra theo trình tự thời gian.
Nêu rõ lý do dẫn đến sự việc buồn đó (ví dụ: mải chơi, lơ là, thiếu cẩn thận…).
Kể lại cảm xúc của bản thân khi gặp chuyện buồn: lo lắng, sợ hãi, hối hận…
Kết quả:
Vấn đề được giải quyết như thế nào? (Ví dụ: được người thân tìm thấy, được thầy cô tha thứ…)
Cảm xúc của em sau khi mọi chuyện kết thúc.
Kết bài:
Nêu bài học rút ra từ trải nghiệm đó:
Ví dụ: Bài học về sự cẩn thận, trung thực, lòng hiếu thảo, tình yêu thương gia đình…
Khẳng định ý nghĩa của trải nghiệm: Dù là một kỉ niệm buồn nhưng nó giúp em trưởng thành và hoàn thiện bản thân hơn.
10 bài văn mẫu lớp 6: Kể lại một trải nghiệm buồn của em
Bài mẫu 1
Chắc hẳn, mỗi người đều đã từng mắc phải những lỗi lầm. Nhưng nhờ có vậy, chúng ta sẽ học được bài học quý giá trong cuộc sống. Bản thân tôi cũng đã từng mắc phải một lỗi lầm mà tôi vẫn còn nhớ mãi.
Chuyện xảy ra vào đầu năm học lớp sáu. Hôm đó, lớp tôi có giờ kiểm tra môn Ngữ văn. Do tối hôm trước, tôi mải xem bộ phim hoạt hình yêu thích nên đã không học bài. Sáng hôm sau đến lớp, tôi chỉ kịp đọc qua tài liệu ôn tập. Tôi liền quay sang hỏi Lan, bạn cùng bàn: “Lan ơi, cậu đã học bài chưa?”. Lan cười và nói rằng bạn đã ôn tập rất kĩ rồi. Tôi liền nói với bạn: “Mình quên học bài mất. Lát cậu có thể giúp mình được không?”. Lan đồng ý.
Đến giờ kiểm tra, cô giáo yêu cầu chúng tôi cất toàn bộ sách vở. Khi đọc đề bài, tôi vô cùng lo lắng vì những câu hỏi tôi chỉ mới đọc qua. Lúc đó, lớp học rất yên tĩnh. Thấy cô giáo đang ngồi trên bàn làm việc, tôi quay sang gọi nhỏ Lan để bạn cho chép bài. Lan đẩy bài gần về phía tôi. Nhưng chỉ một lúc sau, cô giáo đi xuống dưới lớp. Vậy nên, tôi không thể chép bài của Lan nữa. Kết quả, bài kiểm tra của tôi chỉ được ba điểm.
Lúc đó, tôi rất buồn và ân hận. Cô giáo phê bình những bạn bị điểm kém và nói rằng chỉ cần chăm chỉ ôn tập thì sẽ được điểm cao. Lời nói của cô khiến tôi cảm thấy bản thân thật đáng trách. Tôi đã lười học, lại còn gian lận trong thi cử. Mặc dù bạn Lan cũng có một phần lỗi, nhưng hành động của tôi mới là điều đáng phê bình. Lỗi lầm này giúp tôi nhận ra bài học lớn. Từ đó, tôi tự hứa sẽ chăm chỉ học tập và trung thực hơn.
Bài mẫu 2
Cuộc sống không chỉ có niềm vui, mà còn có nỗi buồn. Và chắc hẳn trong cuộc đời, nhiều người từng trải qua những kỉ niệm buồn.
Vào năm học lớp hai, tôi đã có một trải nghiệm đáng nhớ là bị lạc trong siêu thị. Buổi chiều thứ bảy, tôi đã đi siêu thị cùng mẹ. Tôi cảm thấy rất háo hức vì trong siêu thị có nhiều đồ ăn vặt ngon. Sau khi gửi xe xong thì hai mẹ con cùng vào siêu thị. Buổi trưa, siêu thị khá đông người. Mẹ đẩy xe để đồ còn tôi đi bên cạnh. Mẹ đã yêu cầu tôi phải theo sát mẹ không sẽ bị lạc. Nhưng khi đi đến quầy đồ ăn vặt, tôi thấy rất nhiều món đồ hấp dẫn. Vì vậy, tôi đã đứng lại để xem. Một lúc sau, tôi đã không thấy mẹ đâu.
Lúc này, tôi cảm thấy rất sợ hãi và lo lắng. Rất nhiều người đang đi qua lại. Tôi chạy đi tìm mẹ nhưng vẫn không tìm thấy. Tôi bật khóc nức nở. May mắn, một cô nhân viên tốt bụng đi qua, thấy tôi đang khóc thì hỏi chuyện. Tôi kể cho cô nghe. Sau đó, cô đưa tôi đến chỗ chú bảo vệ. Chú đã đọc loa phát thanh thông báo để mẹ có thể nghe thấy. Khoảng mười phút sau, mẹ đã đến. Tôi chạy tới ôm chầm lấy mẹ. Còn mẹ không tỏ ra tức giận mà chỉ xoa đầu tôi và nói: “Không sao con, mẹ đây rồi!”. Tôi nhìn thấy khuôn mặt của mẹ toát ra vẻ lo lắng mà vô cùng hối hận.
Trải nghiệm đáng nhớ đã dạy cho tôi bài học giá trị trong cuộc sống. Tôi tự dặn bản thân cần phải cẩn thận hơn, nghe lời mẹ để sự việc như trên không xảy ra nữa.
Bài mẫu 3
Trải nghiệm khiến tôi nhớ mãi, dạy cho tôi bài học giá trị trong cuộc sống. Nó đã giúp tôi hiểu được tình yêu thương của người thân dành cho mình.
Vào đầu năm học lớp 6, tôi chuyển đến học tại trường Trung học cơ sở Ánh Dương. Tôi đã làm quen được với nhiều người bạn mới. Chúng tôi thường xuyên bày trò nghịch ngợm. Một lần nọ, tôi và Hùng rủ nhau trốn học đi chơi game. Hôm đó, chúng tôi có tiết học của cô Thu Trang – giáo viên chủ nhiệm. Chúng tôi đã viết giấy phép, ngụy tạo cả chữ ký phụ huynh, rồi nhờ các bạn trong lớp để lên bàn cô giáo và trốn đi chơi.
Nhưng không ngờ, cô giáo đã phát hiện ra. Vào giờ sinh hoạt cuối tuần, cô đã gọi chúng tôi lên để trao đổi. Tôi đã nhìn thấy khuôn mặt cô toát lên vẻ buồn bã. Ánh mắt của cô nhìn chúng tôi đầy thất vọng. Cô không hề trách mắng chúng tôi nặng lời mà chỉ khuyên nhủ rất nhẹ nhàng. Những lời nói của cô khiến tôi còn nhớ mãi. Sau khi trở về, tôi bắt đầu cảm thấy ân hận về hành động của mình.
Tôi nhận ra lỗi lầm của mình. Tôi tự hứa sẽ phải thay đổi, chăm chỉ học tập hơn, không bày trò nghịch ngợm hay trốn học nữa. Tôi và các bạn thống nhất lên gặp và xin lỗi cô Trang. Trải nghiệm đáng nhớ đối với tôi nhưng đã đem đến một bài học đáng giá, là hành trang để tôi tự nhắc nhở bản thân cố gắng trong chặng đường tương lai.
Bài mẫu 4
Có người đã từng nói rằng: “Từ trải nghiệm của quá khứ, chúng ta rút ra bài học dẫn đường cho tương lai”. Trong cuộc sống, mỗi người sẽ có được nhiều trải nghiệm quý giá. Tôi cũng vậy, nhờ có trải nghiệm đó, tôi nhận ra được nhiều điều giá trị cho bản thân.
Trải nghiệm đáng nhớ diễn ra vào năm học lớp bốn. Tôi đã bị lạc trong siêu thị. Hôm đó, tôi cùng bà ngoại đi siêu thị. Tôi cảm thấy vui lắm vì trong siêu thị có nhiều đồ ăn ngon và những món đồ chơi hấp dẫn. Tôi và bà ngoại bắt xe buýt để đi đến siêu thị. Đến nơi, tôi theo bà vào trong. Hai bà cháu dạo quanh các quầy. Bà ngoại đẩy xe để đồ, còn tôi đi sát theo bà. Bà ngoại dặn tôi đi sát cạnh bà để tránh bị lạc.
Khi đến quầy đồ chơi, tôi thấy một chiếc ô tô đồ chơi rất đẹp. Tôi đã dừng lại để xem. Chỉ một lúc, tôi đã không nhìn thấy bà nữa. Tôi chạy về phía trước để tìm bà nhưng không thấy. Tôi liền bật khóc nức nở. Mọi người xung quanh liền tới hỏi chuyện tôi. Tôi vừa khóc, vừa kể cho họ nghe. Sau đó, có một cô đã đề nghị đưa tôi đến chỗ bảo vệ. Tôi đi theo cô. Chú bảo vệ nói trên loa phát thanh. Khoảng mười phút sau, bà ngoại đến đón tôi. Tôi chạy đến ôm lấy bà. Nhìn khuôn mặt lo lắng của bà làm tôi hối hận vô cùng. Tôi lại bật khóc nhưng bà đã an ủi tôi. Tuy trải nghiệm có buồn nhưng tôi sẽ nhớ mãi và trân trọng để nhắc nhở bản thân bài học quý giá.
Bài mẫu 5
Trong cuộc sống, mỗi người sẽ có được nhiều trải nghiệm quý giá. Tôi cũng vậy, nhờ có trải nghiệm đó, tôi nhận ra được nhiều điều giá trị cho bản thân. Khi còn bé, tôi là một đứa trẻ nghịch ngợm. Còn nhớ lúc tôi học lớp ba, một lần đã bị lạc trong siêu thị. Hôm đó, tôi được tan học sớm. Mẹ đến đón tôi về nhà. Trên đường về, mẹ có vào siêu thị để mua đồ. Tôi rất háo hức vì trong siêu thị có nhiều đồ ăn.
Mẹ đi gửi xe, rồi dắt tôi vào trong siêu thị. Lúc này, siêu thị rất đông người. Mẹ dặn tôi phải luôn theo sát để tránh bị lạc. Hai mẹ con đi đến gian hàng bán đồ ăn. Rất nhiều bánh, kẹo được bày bán. Tôi nhìn mà thích thú vô cùng. Do mải ngắm những món đồ ăn, mà tôi không để tâm đến tiếng gọi của mẹ. Vậy là tôi đã lạc mất mẹ từ lúc nào. Lúc đó, tôi cảm thấy rất sợ hãi. Tôi nhìn khắp các phía vẫn không thấy mẹ đâu. Tôi chạy khắp nơi để tìm mẹ, nhưng vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc đâu. Tôi liền bật khóc.
Thấy vậy, mọi người xung quanh liền tới hỏi chuyện tôi. Sau đó, có một cô đã đề nghị đưa tôi đến chỗ bảo vệ. Tôi đi theo cô. Ở đây, họ đã nói trên loa phát thanh để mẹ có thể nghe được. Khoảng mười lăm phút sau, mẹ đã đến. Tôi thấy khuôn mặt của mẹ rất lo lắng. Mẹ chạy đến ôm chầm lấy tôi. Tự nhiên, tôi bật khóc nức nở. Mẹ vừa lau nước mắt, vừa nói xin lỗi. Còn tôi thì cảm thấy hối hận vô cùng. Trên đường về nhà, tôi đã xin lỗi mẹ. Lời nhắc nhở của mẹ khiến tôi nhận ra bài học quý giá. Một trải nghiệm đáng nhớ khiến tôi hiểu được tình yêu thương của mẹ dành cho mình, cũng như cần phải ngoan ngoãn hơn.
Bài mẫu 6
Đối với mỗi người, những trải nghiệm sẽ đem đến thật nhiều bài học. Và chắc hẳn trong cuộc đời, chúng ta cũng đã từng trải qua những trải nghiệm buồn.
Kỳ nghỉ hè năm nay, em được về quê ngoại chơi. Em đã có trải nghiệm thú vị. Buổi sáng, em được ra đồng gặt lúa cùng bác Sáu. Đến chiều, em đã đi câu cá cùng ông ngoại. Em cảm thấy rất thích thú. Nhưng có lẽ, trải nghiệm khiến em nhớ nhất là lần đầu tiên được bơi lội dưới sông. Hồi ở thành phố, em mới chỉ được tập bơi trong bể bơi. Em đã vô cùng thích thú khi được hòa mình dưới dòng nước mênh mông, mát mẻ. Hôm đó, chúng em còn tổ chức một cuộc thi bơi lội. Với kinh nghiệm năm năm học bơi, em đã đánh bại tất cả các đối thủ, ngoại trừ Đức – một đối thủ ngang sức ngang tài.
Trận thi đấu cuối cùng sẽ quyết định người chiến thắng. Bạn Tùng được chọn làm trọng tài. Em tự nhủ sẽ đánh bại Đức. Sau khi Tùng thổi còi bắt đầu hiệp đấu, chúng em ra tư thế chuẩn bị vào cuộc đua. Tiếng hô hào, cổ vũ vang vọng khắp con sông. Cả hai không ai chịu kém ai nên vẫn đang bơi song song nhau. Em rất tự tin mình sẽ giành chiến thắng. Khi đã gần về đích, em cảm thấy thấm mệt. Nhưng nhìn thấy Đức đã sắp vượt mình, em quyết định tăng tốc. Bỗng nhiên, chân của em bị chuột rút, không cử động được. Em dần bơi chậm lại rồi dần tụt lùi phía sau. Lúc này, em chỉ còn biết đập tay vùng vẫy, uống phải không biết bao nhiêu là nước. Trong đầu cảm thấy vô cùng sợ hãi và lo lắng.
Thế rồi, nhanh như cắt, Đức bơi đến cứu và đưa em vào bờ. Một phen thoát chết ngoạn mục. Khi đã ở trên bờ, em cảm thấy buồn bã và hối hận vô cùng. Đây quả là một trải nghiệm đáng nhớ. Nhờ vậy, em đã học được bài học quý giá. Không chỉ vậy, em còn có thêm một người bạn thân thiết.
Bài mẫu 7
Khi còn nhỏ, tôi là một đứa trẻ hiếu động. Bởi vậy, tôi đã khiến cho bố mẹ lo lắng rất nhiều. Đến bây giờ, tôi vẫn còn nhớ mãi về một trải nghiệm đáng nhớ, bị lạc trong siêu thị.
Khi đó, tôi đang là học sinh lớp một. Buổi chiều thứ bảy, tôi có tiết học thêm ở trường. Bố đã đến đón tôi từ rất sớm. Trên đường về, bố nói rằng sẽ vào siêu thị để mua một vài món đồ cho mẹ. Tôi cảm thấy háo hức vô cùng. Trong siêu thị có rất nhiều đồ ăn vặt ngon. Bố gửi xe ở bên ngoài, rồi dắt tôi vào bên trong. Siêu thị lúc này khá đông người. Bố phải đẩy xe để đồ nên không thể dắt tay tôi. Chính vì vậy, bố yêu cầu tôi phải chú ý theo sát.
Khi đi đến quầy bánh kẹo, tôi đã nói với bố mua cho tôi loại bánh và loại kẹo mà tôi thích. Rồi hai bố con đi qua một quầy đồ chơi. Rất nhiều bạn nhỏ đang đòi bố mẹ mua cho mình món đồ chơi yêu thích. Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy một con búp bê rất đẹp. Tôi mải ngắm nhìn con búp bê mà quên mất phải theo sát bố. Thế rồi, tôi đã bị lạc. Lúc này, tôi rất sợ hãi. Tôi chạy đi tìm bố nhưng không thấy. Lúc này, tôi òa khóc nức nở.
Một cô nhân viên tốt bụng đi qua, thấy tôi đang khóc thì hỏi chuyện. Tôi kể cho cô nghe, cô đề nghị sẽ đưa tôi tới chú bảo vệ. Sau đó, chú bảo vệ đã cầm loa thông báo để bố biết. Khoảng mười phút sau, bố đã đến đón tôi. Tôi chạy tới ôm chầm lấy bố, bật khóc. Còn bố thì chỉ nhẹ nhàng nói: “Không sao con, bố đây rồi!”. Trải nghiệm khiến tôi nhớ mãi, dạy cho tôi bài học giá trị trong cuộc sống. Nó đã giúp tôi hiểu được tình yêu thương của người thân dành cho mình.
Bài mẫu 8
Cuộc sống không chỉ có niềm vui, mà còn có nỗi buồn. Và chắc hẳn trong cuộc đời nhiều người từng trải qua những kỉ niệm buồn.
Tôi là một đứa trẻ ham chơi nên đã từng gây ra nhiều lỗi lầm. Câu chuyện xảy ra khi tôi còn học lớp 5, nhưng là một trải nghiệm mà bây giờ tôi vẫn còn nhớ mãi. Vì là con trai nên tôi rất mê chơi game. Hôm đó là buổi tối thứ năm. Tôi đang ngồi học bài nhưng lại suy nghĩ về trận đấu lúc chiều. Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy không phục vì đã thua Hoàng – cậu bạn cùng lớp. Bởi vậy, tôi quyết tâm phải luyện tập thêm để trả thù. Nghĩ vậy, tôi liền thu dọn sách vở rồi xuống nhà nói dối mẹ rằng: “Mẹ ơi, con có bài tập khó quá không làm được. Con mang sang nhà Tuấn nhờ bạn giải giúp nhé?”.
Tôi không sang nhà Tuấn mà đến quán điện tử gần trường. Mải chơi đến quên cả thời gian. Bỗng có một bàn tay đập vào vai tôi: “Muộn quá rồi, về cho bác còn đóng cửa!”. Bác chủ nhà nhắc nhở. Mười một giờ ba mươi phút. Tôi nhanh chóng ra về. Vừa đạp xe, tôi vừa nghĩ sẽ giải thích cho bố mẹ như thế nào. Bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng xe máy quen thuộc đang tới gần, một giọng nói nghiêm nghị vang lên: “Đức, con đã đi đâu mà giờ mới về nhà?”. Đó là bố tôi.
Hai đầu gối bủn rủn, tôi đứng như trời trồng. Bố nói mẹ nói tôi đến nhà Tuấn nhưng bố sang thì không thấy nên đã đi tìm. Tôi đi bên cạnh bố mà lòng cảm thấy thật có lỗi. Khi bước vào nhà, tôi thấy mẹ vẫn đang ngồi chờ. Tôi chỉ biết im lặng chờ đợi. Nhưng tôi chỉ nghe thấy mẹ hỏi: “Đức, con đi đâu mà giờ này mới về? Đã ăn cơm chưa?”. Khi nghe mẹ nói vậy, tôi òa khóc. Tôi liền xin lỗi bố mẹ, rồi thành thật kể lại mọi chuyện. Bố nói rằng việc chơi game không sai nhưng nói dối là không đúng. Tôi nhận ra sai lầm của mình và hứa với bố mẹ sẽ không tái phạm. Cũng nhờ có trải nghiệm này, mà tôi nhận ra tình yêu thương lớn lao mà bố mẹ dành cho mình.
Bài mẫu 9
Mỗi chúng ta đều có những trải nghiệm quý giá trong cuộc đời. Qua những trải nghiệm đó, con người rút ra cho mình những điều có giá trị.
Người bạn thân nhất của tôi là Minh Hà. Chúng tôi vừa là hàng xóm, vừa là bạn cùng lớp. Tôi còn nhớ một lần, tôi mải xem phim nên đã quên học bài. Buổi học hôm sau, cô giáo yêu cầu cả lớp làm bài kiểm tra mười lăm phút. Tôi ngồi loay hoay mà vẫn không làm được một câu nào. Thấy vậy, Minh Hà đã lén đập vào tay tôi, ý muốn tôi chép bài của bạn. Tôi không nghĩ ngợi gì, chép luôn bài của Hà.
Tiết học sau đó, cô giáo đã gọi tên tôi và Minh Hà lên để trao đổi vì phát hiện chúng tôi chép bài. Cô nói rằng cô rất buồn vì trong lớp vẫn còn hiện tượng gian lận. Tôi biết mình có lỗi, liền đứng lên nhận lỗi. Minh Hà cũng đứng lên và nhận lỗi về mình. Cô giáo nói: “Cô sẽ để hai em làm lại một bài kiểm tra khác. Nếu có lần sau, cô sẽ phạt nặng nhé?”. Cả hai chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm.
Đây quả là một trải nghiệm đáng nhớ của tôi. Từ đó, tôi luôn chăm chỉ học tập để không phạm phải lỗi lầm như vậy. Tình bạn của tôi và Minh Hà cũng ngày càng gắn kết hơn.
Bài mẫu 10
Cuộc sống không chỉ có niềm vui mà còn có nỗi buồn. Đôi khi, chúng ta sẽ phải trải qua để nhận ra được bài học quý giá cho bản thân.
Tôi cũng đã từng có một trải nghiệm buồn. Hôm đó là chủ nhật, tôi đến nhà Minh Phương để cùng ôn tập cho bài kiểm tra học kì. Tôi ngồi vào bàn học, đặt cặp sách xuống bàn rồi tìm trên giá sách một cuốn truyện để đọc. Bỗng nhiên, tôi thấy một cuốn sổ tay đặt trên bàn, liền tò mò lấy ra xem. Thì ra đó là nhật kí của Minh Phương. Tranh thủ khi bạn chưa lên, tôi lén mở cuốn nhật ký ra đọc.
Bỗng nhiên, tôi nghe tiếng nói của Phương vang lên: “Sao cậu lại đọc trộm nhật ký của tớ? Cậu thật là quá đáng!”. Tôi vội vã gấp quyển nhật kí lại, đặt xuống bàn. Rồi quay lại thì thấy khuôn mặt Phương đang rất tức giận. Tôi ấp úng xin lỗi nhưng Phương đã đi xuống nhà. Tôi cảm thấy vô cùng hối hận. Về đến nhà, tôi đã gọi điện cho Phương. Nhưng mẹ của bạn nói Phương không muốn nghe máy. Lúc này, tôi cảm thấy buồn bã và hối hận lắm.
Sáng hôm sau, tôi đến thật sớm, chạy đến và nói với bạn: “Minh Phương ơi, cho tớ xin lỗi cậu nhé!”. Phương mỉm cười nhìn tôi và nói: “Tớ cũng xin lỗi vì hôm qua đã quát bạn nhé!”. Chúng tôi bắt tay nhau làm hòa. Từ đó trở đi, chúng tôi càng trở nên thân thiết hơn. Một trải nghiệm buồn nhưng đã giúp tôi nhận được bài học quý giá.