1. Home
  2. Văn mẫu lớp 6
  3. Tưởng tượng 10 năm sau em về thăm trường cũ
Phan Dinh 1 ngày trước

Tưởng tượng 10 năm sau em về thăm trường cũ

Tưởng tượng 10 năm sau em về thăm trường cũ, bài văn mẫu lớp 6 cảm động, sinh động, tái hiện ký ức trường lớp, tình thầy trò, khơi gợi lòng biết ơn.

Đề bài: Tưởng tượng 10 năm sau em về thăm trường cũ – Văn mẫu lớp 6

Tưởng tượng 10 năm sau em về thăm trường cũ

Dàn ý: Tưởng tượng 10 năm sau em về thăm trường cũ

1. Mở bài:

Giới thiệu hoàn cảnh: Nêu lý do và thời điểm trở về thăm trường (ví dụ: nhân dịp kỷ niệm ngày thành lập trường, ngày 20/11, một chuyến công tác hoặc chỉ đơn giản là cảm xúc bồi hồi thôi thúc).

Cảm xúc ban đầu: Cảm nhận chung khi đứng trước cổng trường sau nhiều năm xa cách: bồi hồi, xao xuyến, và một chút lạ lẫm.

2. Thân bài:

Sự thay đổi của ngôi trường:

Bên ngoài: Miêu tả những thay đổi lớn nhất ngay từ cái nhìn đầu tiên (cổng trường, con đường vào trường, hàng rào…).

Sân trường: Kể về sự thay đổi của sân trường (từ sân đất thành sân gạch, những hàng cây cổ thụ lớn hơn, thêm bồn hoa, ghế đá…).

Dãy nhà học: So sánh dãy nhà cũ với dãy nhà mới được xây khang trang hơn, màu sơn tươi mới hơn.

Phòng học: Tưởng tượng phòng học bây giờ hiện đại hơn (máy chiếu, điều hòa, bàn ghế mới), khác với phòng học ngày xưa chỉ có bảng đen, phấn trắng.

Gặp gỡ và hồi tưởng:

Gặp lại thầy cô giáo:

Nêu tình huống gặp gỡ bất ngờ.

Miêu tả ngoại hình thầy cô sau 10 năm (có thêm nếp nhăn, mái tóc điểm bạc…) nhưng giọng nói và ánh mắt vẫn trìu mến.

Kể lại cuộc trò chuyện, hỏi thăm về công việc, cuộc sống hiện tại.

Hồi tưởng về những kỷ niệm cũ với thầy cô (lời giảng bài, lời động viên, những lần mắc lỗi được tha thứ…).

Gặp lại bạn bè:

Tình huống gặp lại bạn cũ, có thể là bạn thân nhất.

Miêu tả sự trưởng thành, chững chạc của bạn bè.

Trò chuyện, tâm sự, cùng nhau ôn lại những kỷ niệm đáng nhớ (những trò nghịch ngợm, những lần đi học thêm, những trận đá bóng…).

3. Kết bài:

Khẳng định tình cảm: Khẳng định lại tình yêu và sự trân trọng dành cho ngôi trường, thầy cô và bạn bè.

Lời hứa: Hứa sẽ không bao giờ quên những kỷ niệm tươi đẹp dưới mái trường xưa, và sẽ quay lại thăm trường vào một ngày không xa.

Top 10 Bài văn mẫu lớp 6: Tưởng tượng 10 năm sau em về thăm trường cũ

Tưởng tượng 10 năm sau em về thăm trường cũ

Bài văn mẫu 1: Dòng thời gian và sự đổi thay

Thấm thoát đã 10 năm trôi qua kể từ ngày tôi rời xa mái trường trung học cơ sở thân yêu. Thời gian trôi đi thật nhanh, tưởng chừng như chỉ mới hôm qua thôi tôi còn là cậu học sinh lớp 6 tinh nghịch, vậy mà giờ đây đã là một kỹ sư trưởng thành, tự lập. Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20 tháng 11, tôi trở về thăm trường, mang theo bao cảm xúc bồi hồi khó tả.

Bước chân đến con đường quen thuộc, tôi đã bất ngờ. Con đường đất lởm chởm sỏi đá ngày nào giờ đã được trải nhựa phẳng lì. Cổng trường cũ, với cánh cửa sắt rỉ sét, đã được thay thế bằng một cánh cổng lớn, vững chãi, trên đó dòng chữ “Trường THCS Lê Quý Đôn” được chạm nổi rất uy nghiêm. Sân trường, nơi chúng tôi từng chơi đùa, đá bóng, giờ được lát gạch sạch sẽ, không còn những vũng nước đọng sau mỗi cơn mưa. Hàng cây phượng vĩ và bằng lăng, từng là những cây non nhỏ bé, nay đã vươn cao, tán lá xòe rộng, che rợp cả một khoảng trời. Cảm giác vừa quen vừa lạ này khiến tôi vừa vui mừng, vừa bồi hồi.

Sau đó, tôi tìm đến phòng giáo viên. Tôi gặp lại cô Loan, cô giáo chủ nhiệm cũ. Mái tóc cô đã điểm thêm vài sợi bạc, và trên khóe mắt đã có thêm những nếp nhăn của thời gian, nhưng nụ cười của cô vẫn hiền hậu và ấm áp như xưa. Cô nhận ra tôi ngay lập tức và ôm chầm lấy tôi. Chúng tôi đã trò chuyện rất lâu, cô hỏi tôi về cuộc sống, công việc, còn tôi kể cho cô nghe những câu chuyện về cuộc đời mình sau 10 năm. Cuộc nói chuyện ấy khiến tôi như được trở về là một cậu học trò nhỏ, lắng nghe những lời chỉ bảo ân cần của cô.

Buổi chiều, tôi lại đi dạo một vòng quanh trường. Ngắm nhìn những thay đổi, tôi nhận ra ngôi trường đã lớn mạnh hơn rất nhiều. Dù thời gian có trôi đi, nhưng những kỷ niệm đẹp đẽ của tuổi học trò dưới mái trường này sẽ luôn là hành trang quý giá của tôi.

Bài văn mẫu 2: Nơi tình thầy trò vẫn vẹn nguyên

Mười năm, một quãng thời gian đủ dài để con người ta trưởng thành, và đủ để một ngôi trường có nhiều sự thay đổi. Hôm nay, tôi trở về thăm trường cũ, không phải vì một dịp kỷ niệm nào cả, mà chỉ vì một nỗi nhớ da diết chợt ùa về. Vừa bước chân vào cổng, tôi đã bị choáng ngợp trước sự khang trang, sạch đẹp của ngôi trường. Dãy nhà học cũ đã được thay thế bằng những tòa nhà cao tầng, sơn màu vàng tươi tắn. Sân trường, thư viện, phòng thí nghiệm đều được nâng cấp hiện đại hơn rất nhiều.

Nhưng điều khiến tôi xúc động nhất là khi gặp lại thầy Phong, thầy giáo dạy Toán mà tôi vô cùng yêu quý. Hồi còn đi học, tôi vốn rất lười học, đặc biệt là môn Toán. Có lần tôi bị điểm kém, thầy đã không trách mắng mà chỉ nhẹ nhàng nói: “Cố gắng lên em, môn Toán là một môn rất thú vị, chỉ cần em kiên trì, thầy tin em sẽ làm được.” Lời động viên ấy đã trở thành động lực để tôi cố gắng và sau này thi đỗ vào ngành Kỹ thuật. Gặp lại thầy, tôi vẫn thấy thầy giản dị và ân cần như xưa. Thầy hỏi thăm tôi về công việc và rất vui khi biết tôi đã thành công.

Sau đó, tôi đi dạo một vòng quanh sân trường. Tôi bất ngờ gặp lại một vài người bạn cũ. Chúng tôi đã ôm chầm lấy nhau và cùng nhau ôn lại những kỷ niệm của ngày xưa. Chúng tôi kể cho nhau nghe về cuộc sống, về công việc và cùng nhau cười vang. Mọi thứ đã thay đổi, nhưng tình thầy trò và tình bạn của chúng tôi vẫn vẹn nguyên như ngày nào.

Trước khi ra về, tôi đứng lặng lẽ ở sân trường, ngước nhìn ngôi trường thân yêu. Nơi đây đã nuôi dưỡng ước mơ của tôi, dạy cho tôi biết sống và yêu thương. Dù có đi đâu, tôi cũng sẽ không bao giờ quên những kỷ niệm đẹp đẽ này.

Bài văn mẫu 3: Ký ức về một tình bạn

“Đường về trường xưa có những hàng cây…” Những lời hát ấy chợt vang lên trong tâm trí tôi khi tôi trở về thăm trường cũ sau 10 năm. Tôi về đây để tham dự lễ kỷ niệm 50 năm thành lập trường, và cũng là để tìm lại những kỷ niệm đã ngủ yên bấy lâu. Ngôi trường cũ vẫn ở đó, nhưng đã khoác lên mình một tấm áo mới, khang trang và hiện đại hơn.

Cảnh quan ngôi trường đã thay đổi nhiều, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra một vài nét quen thuộc. Cây bàng già ở góc sân trường vẫn còn đó, thân cây to lớn, xù xì và tán lá xòe rộng. Chính dưới gốc cây này, tôi và Lan – người bạn thân nhất của tôi – đã cùng nhau đọc sách, làm bài tập và tâm sự biết bao chuyện thầm kín. Chúng tôi đã hứa sẽ mãi là bạn bè của nhau, dù sau này có đi đâu, làm gì.

Trong buổi lễ, tôi đã gặp lại Lan. Sau 10 năm, Lan đã trở thành một cô giáo dạy văn dịu dàng và duyên dáng. Chúng tôi đã ôm nhau thật chặt, như thể muốn bù đắp cho những năm tháng xa cách. Chúng tôi đã ngồi lại với nhau, ôn lại những kỷ niệm của tuổi học trò. Từ những lần cùng nhau ăn vụng trong lớp, những lần đi học muộn, cho đến những lần động viên nhau cố gắng trong học tập.

Tôi cảm thấy thật may mắn khi có những người bạn tốt như thế. Dù cuộc sống có nhiều thay đổi, nhưng tình bạn của chúng tôi vẫn luôn là một điều quý giá. Ngôi trường này không chỉ là nơi tôi học tập, mà còn là nơi tôi tìm thấy những người bạn tri kỉ.

Bài văn mẫu 4: Vẻ đẹp bình yên của ngày xưa

Mười năm sau, tôi trở về thăm trường cũ. Khác với ngày thường, hôm nay là cuối tuần nên sân trường vắng bóng học sinh. Sự yên tĩnh, thanh bình bao trùm lên mọi ngóc ngách của ngôi trường. Điều đó lại khiến tôi cảm nhận được rõ hơn sự đổi thay của nơi đây. Sân trường đã được lát gạch, những bồn hoa rực rỡ sắc màu được trồng ở khắp mọi nơi. Dãy nhà cấp bốn cũ kĩ đã được thay thế bằng dãy nhà cao tầng khang trang. Tất cả đều rất mới, rất đẹp.

Tôi đi dạo một vòng quanh trường, và bất chợt đứng lại trước một chiếc ghế đá. Chiếc ghế này đã cũ lắm rồi, có lẽ là một trong số ít những thứ còn sót lại từ 10 năm trước. Tôi ngồi xuống, những kỷ niệm ùa về như một thước phim quay chậm. Tôi nhớ những giờ ra chơi, sân trường luôn rộn rã tiếng cười đùa. Tôi nhớ những lần ngồi trên chiếc ghế này, cùng bạn bè ăn những gói bim bim, đọc những trang truyện tranh, và kể cho nhau nghe những câu chuyện ngốc nghếch. Tất cả những hình ảnh ấy, giờ đây chỉ còn trong ký ức.

Tôi cảm thấy một chút tiếc nuối. Tiếc nuối cho những năm tháng hồn nhiên, vô tư. Tiếc nuối cho sự thay đổi của ngôi trường, dù đó là một sự thay đổi tích cực. Tôi nhận ra rằng, dù trường có thay đổi như thế nào, thì những kỷ niệm về nơi đây sẽ không bao giờ phai nhạt. Chúng sẽ mãi là một phần của tôi, là một phần của tuổi thơ tôi.

Sau đó, tôi ra về, trong lòng mang theo bao cảm xúc. Tôi đã có một ngày thật ý nghĩa, được sống lại những kỷ niệm của một thời đã xa. Tôi yêu ngôi trường này, nơi đã cho tôi một tuổi thơ thật đẹp.

Bài văn mẫu 5: Lời hứa bên gốc bàng già

Thời gian đã làm thay đổi nhiều thứ, nhưng không thể làm phai mờ những kỷ niệm. Sau 10 năm, tôi trở về thăm trường cũ. Khung cảnh hiện ra trước mắt tôi vừa quen, vừa lạ. Quen vì vẫn là ngôi trường thân yêu ấy, lạ vì mọi thứ dường như đã được “khoác áo mới”.

Con đường đất lầy lội ngày nào giờ đã được trải nhựa, sạch đẹp và khang trang. Nhưng có một điều vẫn còn đó, vẫn vẹn nguyên như ngày xưa, đó là gốc bàng già ở cuối sân trường. Tôi vẫn còn nhớ, vào giờ ra chơi, tôi và các bạn thường tụ tập dưới gốc bàng này. Chúng tôi cùng nhau chơi đùa, cùng nhau nói chuyện, cùng nhau ăn những trái bàng chín. Và cũng chính dưới gốc bàng này, tôi và bạn bè đã cùng nhau viết những dòng tâm sự, những lời hứa sẽ mãi là bạn bè, dù sau này có đi đâu.

Tôi chạm tay vào thân cây bàng, những dòng chữ đã mờ đi theo thời gian. Nhưng tôi tin rằng, những lời hứa của chúng tôi vẫn còn ở đó, vẫn vẹn nguyên như ngày nào. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Hạnh phúc vì mình đã có một tuổi thơ thật đẹp, hạnh phúc vì mình đã có những người bạn tri kỉ.

Buổi chiều, tôi ra về, trong lòng đầy ắp những cảm xúc. Tôi đã có một ngày thật ý nghĩa, được trở về với những kỷ niệm của tuổi thơ. Ngôi trường này, thầy cô và bạn bè, tất cả sẽ mãi là một phần không thể thiếu trong cuộc đời tôi.

Bài văn mẫu 6: Ngày trở về tại lễ kỷ niệm

Tôi trở về thăm trường cũ trong dịp lễ kỷ niệm 50 năm thành lập trường. Tôi cảm thấy thật may mắn khi có cơ hội trở về vào đúng dịp đặc biệt này. Khác với những ngày thường, hôm nay, ngôi trường tràn ngập cờ hoa, băng rôn, và tiếng nhạc rộn rã. Rất nhiều thế hệ học sinh đã trở về, từ những người đã thành đạt cho đến những học sinh vừa ra trường.

Tôi đi dạo một vòng quanh trường, và bất ngờ gặp lại cô Mai, cô giáo dạy Văn của tôi ngày xưa. Cô vẫn dịu dàng, ân cần như ngày nào. Cô hỏi tôi về cuộc sống, về công việc. Tôi đã kể cho cô nghe về những thành công và cả những khó khăn mà tôi đã trải qua. Cô đã lắng nghe tôi một cách chăm chú, và động viên tôi cố gắng. Lời nói của cô đã tiếp thêm cho tôi sức mạnh. Tôi nhận ra rằng, dù đã 10 năm trôi qua, nhưng tình cảm cô dành cho học sinh vẫn vẹn nguyên như ngày nào.

Sau đó, tôi gặp lại những người bạn cũ. Chúng tôi đã cùng nhau đi thăm từng lớp học, từng góc sân trường. Mỗi nơi đều gợi lại một kỷ niệm. Chúng tôi cùng nhau cười, cùng nhau khóc, cùng nhau ôn lại những năm tháng tươi đẹp của tuổi học trò.

Buổi lễ rồi cũng kết thúc. Khi phải ra về, tôi cảm thấy lưu luyến vô cùng. Tôi đã có một ngày thật ý nghĩa, được trở về với những kỷ niệm tuổi thơ. Ngôi trường này, thầy cô và bạn bè, tất cả sẽ mãi là hành trang quý giá của tôi.

Bài văn mẫu 7: Lớn lên từ mái trường xưa

Mười năm sau, tôi trở về thăm trường cũ. Ngày xưa, tôi là một cậu học trò nghịch ngợm, ham chơi và không mấy quan tâm đến chuyện học hành. Thầy cô và bạn bè đã phải rất vất vả để giúp tôi tiến bộ. Hôm nay, tôi trở về thăm trường với tư cách là một người đã trưởng thành, chững chạc và thành công.

Khi đứng trước cổng trường, tôi cảm thấy rất xúc động. Tôi nhớ lại những lần mình bị phạt vì đi học muộn, những lần bị thầy cô nhắc nhở vì không làm bài tập.

Tôi cũng nhớ những lời động viên, những lời khuyên bảo ân cần của thầy cô. Tất cả những điều ấy đã giúp tôi thay đổi và trở thành một người tốt hơn.

Tôi vào thăm lớp học cũ của mình. Chiếc bảng đen cũ đã được thay thế bằng một chiếc bảng thông minh, có máy chiếu và điều hòa. Bàn ghế cũng được thay mới, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra vị trí của mình ngày xưa. Tôi ngồi xuống, nhắm mắt lại, và tưởng tượng mình đang trở về là một cậu học trò nhỏ. Tôi nghe thấy tiếng thầy cô giảng bài, tiếng bạn bè cười đùa. Kỷ niệm ùa về như một dòng suối mát.

Tôi cảm thấy rất biết ơn ngôi trường này. Nơi đây không chỉ là nơi tôi học tập, mà còn là nơi tôi được yêu thương, được dạy dỗ và được trưởng thành. Dù sau này có đi đâu, tôi cũng sẽ không bao giờ quên những kỷ niệm đẹp đẽ này.

Bài văn mẫu 8: Lời từ trái tim

Thời gian đã trôi qua thật nhanh. Hôm nay, tôi trở về thăm trường cũ với tư cách là một cựu học sinh. Lòng tôi trào dâng một cảm xúc bồi hồi, xao xuyến. Có rất nhiều điều tôi muốn nói, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Vì vậy, tôi quyết định viết một lá thư gửi đến ngôi trường thân yêu của mình.

Gửi mái trường yêu quý!
Hôm nay con trở về thăm trường, và con đã rất bất ngờ trước sự thay đổi của trường. Từ cổng trường, sân trường, cho đến những phòng học, tất cả đều rất mới, rất khang trang. Con thấy rất vui và tự hào vì ngôi trường của mình ngày càng phát triển.

Con vẫn nhớ những kỷ niệm của ngày xưa. Nhớ những giờ ra chơi, chúng con cùng nhau chơi đùa, cùng nhau hát vang những bài hát tuổi học trò. Con nhớ những lần cùng bạn bè thi đấu thể thao, những lần giành chiến thắng, và cả những lần thất bại. Tất cả những kỷ niệm ấy, con sẽ không bao giờ quên.

Con muốn gửi lời cảm ơn đến thầy cô giáo, những người đã dạy dỗ con nên người. Con cảm ơn thầy cô đã kiên nhẫn, tận tụy, và yêu thương chúng con. Nhờ có thầy cô, con mới có được ngày hôm nay.

Dù mai này có đi đâu, làm gì, con cũng sẽ mãi nhớ về ngôi trường này, về thầy cô và bạn bè. Nơi đây sẽ luôn là ngôi nhà thứ hai của con, là nơi con có thể trở về mỗi khi mệt mỏi.

Con xin cảm ơn mái trường!

Một cựu học sinh yêu quý của trường.

Bài văn mẫu 9: Gặp lại cô giáo cũ

10 năm sau, tôi trở về trường cũ vào một buổi chiều nắng nhạt. Mọi thứ đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn cảm nhận được không khí quen thuộc, thân thương của nơi đây. Dù đã trưởng thành, nhưng khi bước chân vào cổng trường, tôi cảm thấy mình như trở về là một cô bé nhỏ.

Tôi đi dạo một vòng quanh trường, và bất ngờ gặp lại cô Huyền, cô giáo chủ nhiệm cũ của tôi. Cô vẫn dịu dàng, ân cần như ngày nào. Cô đã cười rất tươi khi nhìn thấy tôi. “Em là Linh, học sinh lớp 6A ngày xưa phải không?” Cô hỏi. Tôi vô cùng ngạc nhiên khi cô vẫn nhớ tên mình. Tôi đã ôm chầm lấy cô và không thể kìm được nước mắt.

Chúng tôi đã ngồi lại với nhau, cùng nhau ôn lại những kỷ niệm. Tôi đã kể cho cô nghe về những thành công của mình, còn cô thì kể cho tôi nghe về những kỷ niệm với những lứa học sinh sau này. Cuộc trò chuyện của chúng tôi cứ thế kéo dài, không dứt.

Tôi đã có một ngày thật ý nghĩa, được trở về với những kỷ niệm tuổi thơ. Dù thời gian có trôi đi, nhưng tình cảm tôi dành cho ngôi trường, thầy cô và bạn bè sẽ không bao giờ phai nhạt.

Bài văn mẫu 10: Trở về với trái tim hoài niệm

Thấm thoát đã 10 năm trôi qua kể từ ngày tôi rời xa mái trường trung học cơ sở thân yêu. Thời gian trôi đi thật nhanh, tưởng chừng như chỉ mới hôm qua thôi tôi còn là cậu học sinh lớp 6 tinh nghịch, vậy mà giờ đây đã là một kỹ sư trưởng thành, tự lập. Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20 tháng 11, tôi trở về thăm trường, mang theo bao cảm xúc bồi hồi khó tả.

Bước chân đến con đường quen thuộc, tôi đã bất ngờ. Con đường đất lởm chởm sỏi đá ngày nào giờ đã được trải nhựa phẳng lì. Cổng trường cũ, với cánh cửa sắt rỉ sét, đã được thay thế bằng một cánh cổng lớn, vững chãi, trên đó dòng chữ “Trường THCS Lê Quý Đôn” được chạm nổi rất uy nghiêm. Sân trường, nơi chúng tôi từng chơi đùa, đá bóng, giờ được lát gạch sạch sẽ, không còn những vũng nước đọng sau mỗi cơn mưa. Hàng cây phượng vĩ và bằng lăng, từng là những cây non nhỏ bé, nay đã vươn cao, tán lá xòe rộng, che rợp cả một khoảng trời. Cảm giác vừa quen vừa lạ này khiến tôi vừa vui mừng, vừa bồi hồi.

Sau đó, tôi tìm đến phòng giáo viên. Tôi gặp lại cô Loan, cô giáo chủ nhiệm cũ. Mái tóc cô đã điểm thêm vài sợi bạc, và trên khóe mắt đã có thêm những nếp nhăn của thời gian, nhưng nụ cười của cô vẫn hiền hậu và ấm áp như xưa. Cô nhận ra tôi ngay lập tức và ôm chầm lấy tôi. Chúng tôi đã trò chuyện rất lâu, cô hỏi tôi về cuộc sống, công việc, còn tôi kể cho cô nghe những câu chuyện về cuộc đời mình sau 10 năm. Cuộc nói chuyện ấy khiến tôi như được trở về là một cậu học trò nhỏ, lắng nghe những lời chỉ bảo ân cần của cô.

Buổi chiều, tôi lại đi dạo một vòng quanh trường. Ngắm nhìn những thay đổi, tôi nhận ra ngôi trường đã lớn mạnh hơn rất nhiều. Dù thời gian có trôi đi, nhưng những kỷ niệm đẹp đẽ của tuổi học trò dưới mái trường này sẽ luôn là hành trang quý giá của tôi.

Bài văn mẫu tưởng tượng 10 năm sau em về thăm trường cũ ngắn gọn được thực hiện bởi vanmau.vn. Các trang khác lấy bài xin ghi nguồn.

11 lượt xem | 1 bình luận

Chức năng bình luận hiện chỉ có thể hoạt động sau khi bạn đăng nhập!

Thảo luận

https://vanmau.vn
Xuân Hoa 13 giờ trước
Tôi rất thích trí tưởng tượng của bạn
https://vanmau.vn
Xuân Hoa 13 giờ trước
Bài 6 ước mơ làm bác sỹ rất ý nghĩa
https://vanmau.vn
Camellia 22 giờ trước
Em thích bài số 17
https://vanmau.vn
Camellia 22 giờ trước
Thích nhất bài văn mẫu số 5
https://vanmau.vn
Camellia 22 giờ trước
Hài hước quá, rất hay ạ
https://vanmau.vn
Phạm Yến 2 ngày trước
Em cảm ơn có tài liệu tham khảo rồi
https://vanmau.vn
Phạm Yến 2 ngày trước
Đúng bài em đang cần hí hí
https://vanmau.vn
Hoàng Lan 2 ngày trước
Nhớ trước làm chủ đề văn mẫu này tui được 8 điểm nhưng viết không hay như này
https://vanmau.vn
Hoàng Lan 2 ngày trước
Hay và bổ ích
https://vanmau.vn
Thúy Vân 2 ngày trước
Bài hay nè
https://vanmau.vn
Thúy Vân 5 ngày trước
Bài văn mẫu hay, rất hữu ích
https://vanmau.vn
Thúy Vân 5 ngày trước
Bài viết hay
https://vanmau.vn
Vũ Ngọc 1 tuần trước
Bài hay quá, cảm ơn bạn chia sẻ.