Tưởng tượng một lần em mắc lỗi và biến thành một con vật
Đề bài: Tưởng tượng một lần em mắc lỗi và biến thành một con vật – Văn mẫu lớp 6
Dàn ý: Tưởng tượng một lần em mắc lỗi và biến thành một con vật
1. Mở bài:
Giới thiệu về nhân vật “tôi” và lỗi lầm đã mắc phải (ví dụ: lười biếng, nói dối, không vâng lời, nghịch ngợm).
Nêu lên sự việc kỳ lạ đã xảy ra: sau khi mắc lỗi, “tôi” bị biến thành một con vật (tên con vật). Có thể tưởng tượng một phép màu hoặc một lời nguyền đã khiến điều này xảy ra.
2. Thân bài:
Khoảnh khắc biến hình và cảm xúc ban đầu:
Mô tả quá trình biến đổi của cơ thể (tay chân co lại, mọc lông/vảy, đuôi, cánh…).
Cảm xúc của “tôi”: hoang mang, sợ hãi, không tin vào mắt mình.
Thử gọi bố mẹ, bạn bè nhưng chỉ phát ra tiếng kêu của con vật.
Cuộc sống mới trong thân xác con vật:
Những điều thú vị (hoặc bất ngờ):
Có một khả năng đặc biệt mới (bay lượn, bơi lội, leo trèo…).
Thế giới xung quanh trở nên to lớn hoặc nhỏ bé hơn.
Được trải nghiệm cuộc sống của loài vật (gặm nhấm, đi kiếm ăn, giao tiếp với đồng loại…).
Những khó khăn, rắc rối:
Gặp nguy hiểm (bị con vật khác săn đuổi, bị bẫy…).
Không thể trò chuyện, bày tỏ cảm xúc với con người.
Nhận ra sự thiếu thốn, vất vả của cuộc sống loài vật.
Nỗi nhớ gia đình, trường lớp, bạn bè da diết.
Sự hối hận và mong muốn trở lại thành người:
Nhận ra lỗi lầm của mình đã gây ra hậu quả.
Sợ hãi, ăn năn và tự hứa sẽ sửa đổi.
Cầu mong được trở lại làm người bình thường.
3. Kết bài:
Sự trở lại thành người: tỉnh dậy sau giấc mơ hoặc được một phép màu khác hóa giải.
Cảm nhận của “tôi” khi đã trở lại làm người: hạnh phúc, trân trọng cuộc sống và con người hơn.
Bài học rút ra từ câu chuyện: hãy sống tốt, biết vâng lời và nhận lỗi khi làm sai. Lời hứa sẽ cố gắng trở thành một người con ngoan, trò giỏi.
Tưởng tượng một lần em mắc lỗi và biến thành con chuột
Trong cuộc sống, ai cũng có lúc mắc lỗi. Em đã từng là một cô bé rất nghịch ngợm, thích bày trò phá phách, gặm nhấm đồ vật trong nhà, chẳng khác gì một chú chuột nhắt. Mẹ đã nhắc nhở em rất nhiều lần nhưng em vẫn không nghe lời. Và một ngày, một sự việc kỳ lạ đã xảy ra, khiến em biến thành một chú chuột thật sự.
Chiều hôm ấy, em đã lén lấy chiếc bánh quy mẹ để trên bàn và làm vỡ cả lọ đường. Mẹ giận lắm nhưng em lại cãi lại, nói rằng không phải do em. Tối đó, khi đang nằm trong chăn ấm, em cảm thấy cả người mình ngứa ngáy, khó chịu. Cả người em dường như đang co lại, bé dần đi. Em hoảng hốt đưa tay lên sờ thì thấy một lớp lông xám mềm mọc lên, tay và chân thì nhỏ xíu. Em vội chạy đến tấm gương, hoảng hốt khi thấy một cái mũi tròn, một đôi tai to và cả một cái đuôi dài đang ngoe nguẩy. Em đã biến thành một chú chuột nhắt! Em hét lên “Mẹ ơi!” nhưng âm thanh phát ra chỉ là tiếng “chít, chít” đầy sợ hãi.
Cuộc sống của một chú chuột không hề dễ dàng như em tưởng. Em có thể len lỏi vào mọi ngóc ngách, tha hồ gặm nhấm bánh kẹo vụn. Điều thú vị nhất là em được kết bạn với những chú chuột khác, cùng nhau đi khám phá căn nhà. Thế nhưng, rắc rối cũng từ đó mà đến. Khi đang đi tìm đồ ăn, em suýt bị chú mèo mướp nhà hàng xóm vồ lấy. Em phải chạy thục mạng, trốn vào một cái hốc tường đầy bụi bẩn. Em cũng suýt vướng vào bẫy chuột của bố. Cảm giác lúc đó thật đáng sợ, em thấy mình quá nhỏ bé và yếu đuối.
Nỗi sợ hãi và sự cô đơn bủa vây em. Em nhớ bố mẹ, nhớ căn phòng của mình, nhớ những giờ học bài. Em hối hận vô cùng về lỗi lầm của mình. Em chỉ muốn được trở lại làm người, để được nghe tiếng mẹ, được sửa sai những việc đã làm. Em cầu mong điều đó. Và rồi, khi em tỉnh dậy, em thấy mình vẫn là một cô bé nằm trong chăn. Mồ hôi ướt đẫm trán. “Ơn trời, chỉ là một giấc mơ!”
Giấc mơ ấy đã giúp em nhận ra bài học quý giá. Em đã đến xin lỗi mẹ về tất cả những gì đã làm và hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Từ đó, em luôn cố gắng vâng lời bố mẹ và không bao giờ nghịch phá nữa.
Tưởng tượng một lần em mắc lỗi và biến thành con mèo
Tôi là một cô bé hiền lành nhưng lại có một tính xấu, đó là rất ghét mèo. Mỗi khi thấy mèo đi qua, tôi lại tìm cách xua đuổi. Hôm đó, có một chú mèo mun lạc vào vườn nhà tôi. Tôi đã dùng cây đánh nó, khiến nó đau đớn kêu lên. Tối đó, tôi cảm thấy buồn ngủ, chẳng hiểu sao tôi lại thiếp đi lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang trong thân xác của một con mèo mun đen.
Ban đầu, tôi rất hoảng loạn. Tôi cố hết sức kêu lên “Mẹ ơi!” nhưng chỉ phát ra tiếng “meo meo” vô nghĩa. Mọi thứ trong mắt tôi trở nên khổng lồ, ngay cả một chiếc bàn cũng cao chót vót. Tôi cố gắng tìm mẹ, tìm ba nhưng họ không nhận ra tôi, họ chỉ thấy một con mèo bẩn thỉu đang kêu trước mặt. Mọi thứ đều quá lạ lẫm, tôi chỉ muốn khóc òa lên.
Dần dần, tôi nhận ra có những điều thú vị khi trở thành mèo. Tôi không phải đi học, không phải làm bài tập, không phải ăn đúng giờ. Tôi có thể leo trèo, rình rập và ăn vụng những con cá tươi ngon trong bếp. Với trí thông minh của con người, tôi nhanh chóng trở thành một “chú mèo chúa tể” của khu vực, khiến lũ chuột, gián hay thậm chí cả con cún nhà hàng xóm cũng phải nể sợ.
Nhưng niềm vui không kéo dài được lâu. Cuộc sống của loài mèo cũng đầy rẫy hiểm nguy. Tôi suýt bị con chó nhà hàng xóm tấn công khi lang thang ngoài đường. Tôi bị một đứa bé trạc tuổi tôi trêu chọc và đánh đập. Lúc đó, tôi mới hiểu cảm giác đau đớn mà chú mèo mun hôm trước phải chịu đựng. Tôi nhớ gia đình da diết, nhớ được đi học, nhớ được chơi đùa cùng các bạn. Nỗi hối hận dâng lên trong lòng.
Đang lúc tuyệt vọng nhất, tôi bỗng thấy một luồng sáng chói lòa. Tôi tỉnh dậy và thấy mình đang nằm trên chiếc giường ấm áp quen thuộc. Tất cả chỉ là một giấc mơ. Tôi mừng rỡ chạy đi tìm mẹ và kể lại toàn bộ câu chuyện. Mẹ ôm tôi vào lòng và nói: “Con đã hiểu được cảm giác của người khác rồi, đó chính là bài học quý giá nhất.” Từ đó, tôi yêu thương loài mèo hơn và không bao giờ xua đuổi chúng nữa.
Tưởng tượng một lần em mắc lỗi và biến thành con chó
Tôi là một đứa trẻ rất lười biếng. Cả tuần không chịu học bài, chỉ mải mê xem phim hoạt hình và chơi game. Đến ngày thi, tôi đã lĩnh trứng ngỗng và còn cãi lại mẹ khi mẹ khuyên bảo. Mẹ buồn lắm và đã khóc. Tôi vẫn vô tâm đi ngủ. Đêm đó, một giấc mơ kỳ lạ đã đưa tôi vào một thế giới hoàn toàn khác.
Tôi tỉnh giấc và thấy mình nằm trong một cái ổ rơm xinh xinh. Toàn thân tôi phủ một lớp lông mềm mại, tay chân biến thành bốn cái chân nhỏ xíu. Tôi cố gắng nói “Mẹ ơi!” nhưng chỉ nghe thấy tiếng “gâu, gâu” yếu ớt. Tôi đã biến thành một chú chó con! Hoảng sợ, tôi bỏ nhà ra đi, lang thang khắp các con phố. Mệt quá, tôi lả đi bên vệ đường.
Khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy mình được một cô bé tốt bụng cứu. Cô ấy đặt tôi vào một cái ổ rơm ấm áp và cho tôi sữa uống. Mặc dù được cô bé yêu thương, nhưng tôi vẫn nhớ nhà vô cùng. Ban đêm, khi gió lạnh ùa về, tôi nhớ chiếc chăn ấm của mẹ. Tôi nhớ những bữa cơm mẹ nấu, nhớ nụ cười của mẹ. Tôi nhận ra mẹ là tất cả đối với tôi.
Một buổi sáng, khi đang chơi đùa cùng những chú chó khác, tôi thấy hai tên chuyên bắt chó đang đi đến. Chúng bất ngờ vung lưới ra và tóm gọn những người bạn của tôi. Tôi hoảng sợ chạy thục mạng, chạy mãi, chạy mãi… Cuối cùng, tôi dừng lại trước một bức tường và thấy một người phụ nữ đang đứng đó. Ôi, là mẹ tôi! Tôi cố gắng kêu lên “Mẹ ơi!” nhưng vẫn chỉ là tiếng “gâu gâu”. Tôi thấy mẹ đang lo lắng tìm tôi, khuôn mặt hốc hác, đôi mắt thâm quầng. Dòng nước mắt của tôi nhỏ xuống chân mẹ. Mẹ cúi xuống ôm tôi vào lòng.
Bỗng, một luồng sáng ấm áp bao trùm lấy tôi. Tôi lại biến thành một cô bé xinh xắn. Mẹ vui mừng ôm hôn tôi. Tôi òa khóc, xin lỗi mẹ và hứa sẽ không bao giờ làm mẹ buồn nữa. Giấc mơ này là một lời nhắc nhở quý giá. Từ đó, tôi luôn cố gắng học tập chăm chỉ và yêu thương bố mẹ hơn.
Tưởng tượng một lần em mắc lỗi và biến thành con cóc
Tôi là một cậu bé rất tinh nghịch, đặc biệt là thích trêu chọc các loài vật. Hôm đó, tôi bắt được một con cóc ở ngoài vườn và mang về buộc dây, lấy súng đồ chơi bắn. Mẹ tôi thấy vậy đã trách mắng: “Con chơi ác quá, cóc là loài có ích đấy.” Nghe mẹ nói, tôi chỉ gật đầu cho qua rồi đi ngủ.
Đêm đó, tôi mơ thấy một giấc mơ thật khủng khiếp. Sáng hôm sau, khi mở mắt, tôi kinh hoàng khi thấy mình đang ở trong một góc nhà ẩm ướt, và bản thân thì đã biến thành một con cóc xấu xí. Muốn chạy đi tìm mẹ để cầu cứu nhưng tôi chỉ có thể nhảy chồm chồm, đi lại rất khó khăn. Đến được chỗ mẹ, tôi cố gắng kêu lên nhưng âm thanh phát ra chỉ là tiếng “cạp, cạp” của cóc. Mẹ thấy tôi thì giật mình, vội lấy chổi xua ra ngoài vườn.
Cuộc sống của một con cóc thật khổ sở. Tôi đói lả cả ngày nhưng không thể với tới đồ ăn trên bàn. Tôi phải tìm những con côn trùng nhỏ để ăn. Đến tối, tôi muốn lên giường ngủ với bố mẹ nhưng chiếc giường quá cao. Tôi đành quay về góc nhà ẩm ướt để ngủ. Tôi nhìn thấy bố mẹ lo lắng, đi tìm tôi khắp nơi, đôi mắt mẹ sưng mọng vì khóc. Lúc đó, tôi mới thực sự hối hận về việc mình đã làm. Tôi khóc nức nở và cầu xin được trở lại làm người.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh giấc và thấy mình đang nằm trên chiếc giường quen thuộc. Bố mẹ đang quây quần bên tôi, mẹ ôm tôi vào lòng. Tôi kể lại giấc mơ cho cả nhà nghe nhưng không ai tin. Tuy nhiên, tôi biết rằng đó không chỉ là một giấc mơ đơn thuần.
Sau chuyện đó, tôi đã thay đổi hoàn toàn. Tôi không bao giờ chơi những trò chơi độc ác làm hại đến các loài vật nữa. Tôi hiểu rằng mỗi sinh vật đều có một cuộc sống riêng và xứng đáng được yêu thương, tôn trọng. Giấc mơ ấy là một bài học đắt giá mà tôi sẽ không bao giờ quên.
Tưởng tượng một lần em mắc lỗi và biến thành con lợn
Tôi là một cậu bé rất lười biếng, chỉ thích ăn rồi ngủ. Cả tuần chẳng chịu học bài, chẳng chịu giúp mẹ việc nhà. Mẹ tôi đã nhắc nhở rất nhiều nhưng tôi vẫn chứng nào tật nấy. Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, tôi lăn ra giường ngủ, không buồn động tay vào sách vở.
Trong giấc mơ, tôi nghe thấy một giọng nói vang vọng: “Ngươi thật không xứng đáng làm người, chỉ thích ăn với ngủ. Ta sẽ biến ngươi thành con lợn, một sự trừng phạt thích đáng!”. Tôi giật mình tỉnh dậy, thấy cả người ngứa ngáy. Đưa tay lên gãi thì thấy một cái chân lợn.
Tôi chạy ra soi gương và suýt ngất. Cái mũi tôi bè ra, trên lưng mọc đầy lông và cái đuôi cong lên. Tôi đã biến thành một con lợn thật sự!
Hoảng hốt, tôi cố gắng chạy trốn. Mẹ tôi bước vào phòng, thấy một con lợn lạ đang chạy loạn xạ thì liền xua đuổi ra ngoài chuồng. Tôi cố kêu lên “Mẹ ơi!” nhưng chỉ phát ra tiếng “ụt, ịt” vô nghĩa. Tôi bị đuổi ra ngoài, nằm trong chuồng lợn đầy bùn đất, mùi hôi thối. Tôi sợ hãi và kinh tởm chính bản thân mình.
Ban ngày, tôi lang thang ngoài đường, gặp những người bạn của mình. Tôi cố gắng nói chuyện nhưng họ chỉ ném đá vào tôi và nói: “Ném chết con lợn bẩn thỉu đó đi!”. Tôi vô cùng tủi thân và bật khóc. Lúc đó, tôi nhận ra mình đã sai lầm đến mức nào. Tôi nhớ mẹ, nhớ bố, nhớ căn nhà ấm áp. Tôi chỉ muốn trở lại làm người để được sửa chữa lỗi lầm.
Đang lúc tuyệt vọng nhất, tôi giật mình tỉnh dậy. Hóa ra, tất cả chỉ là một giấc mơ. Tôi vẫn là tôi, nằm trên chiếc giường quen thuộc. Tôi bật dậy, chạy ngay đi ôm mẹ. Mẹ lo lắng hỏi: “Con sao thế?”. Tôi òa khóc kể lại toàn bộ câu chuyện. Mẹ xoa đầu tôi và nói: “Con đã nhận ra lỗi lầm của mình rồi, đó là điều quan trọng nhất.” Từ đó, tôi chăm chỉ học hành, giúp mẹ việc nhà và không bao giờ lười biếng nữa.
Tưởng tượng một lần em mắc lỗi và biến thành con chim
Tôi là một đứa bé rất thích được bay lượn trên bầu trời như những chú chim. Mẹ tôi thường nói: “Con mà lười học thì không thể bay cao bay xa được đâu.” Nhưng tôi chỉ cười và nghĩ, giá mà mình thành chim thì thích biết mấy, chả cần học cũng được. Lời nói đó của tôi đã khiến Bụt nghe thấy.
Khi vừa chợp mắt, tôi thấy cả người mình nhẹ bỗng. Đôi tay biến thành hai chiếc cánh, toàn thân mọc đầy lông vũ. Tôi đã trở thành một chú chim nhỏ xinh xắn! Điều ước đã thành sự thật! Tôi vui sướng bay ra ngoài, vút lên bầu trời xanh biếc. Tôi bay qua những ngọn cây cao, ngắm nhìn mọi thứ từ trên cao. Cả thế giới dường như nằm trong tầm mắt tôi. Tôi kết bạn với những chú chim khác và học cách tìm trái cây, côn trùng để ăn.
Nhưng cuộc sống của loài chim không hề dễ dàng. Tôi phải đối mặt với nhiều hiểm nguy. Có lần, tôi suýt bị một con diều hâu to lớn bắt. Tôi hoảng sợ, bay trốn vào một bụi rậm. Có những lúc trời mưa to, gió lớn, tôi run rẩy nép mình trong một cái tổ trống, không có ai bên cạnh. Lúc đó, tôi nhớ căn nhà ấm áp, nhớ vòng tay của mẹ, nhớ những câu chuyện mẹ kể trước khi đi ngủ.
Một lần, tôi bay qua cửa sổ lớp học. Tôi thấy các bạn đang chăm chỉ nghe giảng. Cô giáo đang giảng về những câu chuyện, những bài học hay. Tôi lại thấy những cuốn sách mà tôi đã lười đọc. Tôi hối hận vô cùng. Nếu không lười biếng, tôi đã có thể ở trong lớp học, được học những điều hay, được ngồi cạnh những người bạn thân. Tôi chỉ muốn được trở lại làm người, được cầm lại cây bút và viết những điều mình đã lỡ dở.
Khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trên bàn học. Đôi tay vẫn là tay, không phải là cánh chim nữa. Tôi đã khóc, giọt nước mắt hối hận lăn dài trên má. Từ đó, tôi đã thay đổi, trở thành một người chăm chỉ. Cô giáo rất ngạc nhiên vì sự tiến bộ của tôi. Bài học từ giấc mơ đã giúp tôi hiểu rằng, chỉ có tri thức mới giúp con người bay cao và bay xa.
Tưởng tượng một lần em mắc lỗi và biến thành con thỏ
Tôi là một cô bé rất thích được đi chơi, đặc biệt là chạy nhảy trong khu vườn nhà. Mẹ dặn tôi không được tự ý đi ra ngoài một mình nhưng tôi vẫn không nghe lời. Hôm đó, tôi đã lén trốn đi chơi với mấy đứa bạn hàng xóm. Mẹ tìm tôi khắp nơi, tôi đã khiến mẹ lo lắng rất nhiều.
Tối đó, khi đang nằm ngủ, một ánh sáng kỳ lạ bao trùm lấy tôi. Cơ thể tôi trở nên nhẹ bẫng và nhỏ lại. Đôi tai tôi dài ra, hai cái chân sau trở nên dài và khỏe, cả một cái đuôi tròn xoe mọc lên. Tôi đã biến thành một chú thỏ con! Hoảng sợ, tôi nhảy tót ra ngoài. Tôi muốn chạy về nhà nhưng đã lạc đường.
Cuộc sống của một chú thỏ thật sự không dễ dàng. Tôi phải luôn cảnh giác, đề phòng những con vật săn mồi như cáo, diều hâu. Tôi phải tự đi tìm thức ăn, gặm nhấm những củ cà rốt, lá cây. Điều thú vị là tôi có thể chạy rất nhanh và đào những cái hang sâu. Tôi đã kết bạn với những chú thỏ khác, cùng nhau chơi đùa và đi tìm thức ăn.
Một buổi sáng, tôi đang mải mê gặm cỏ thì một con cáo từ đâu lao tới. Tôi sợ hãi chạy thục mạng, cố gắng nhảy vào một cái hang nhưng không kịp. Tôi đã bị con cáo túm lấy. Trong khoảnh khắc đó, tôi nhớ mẹ, nhớ sự ấm áp của gia đình. Tôi hối hận vô cùng vì đã không nghe lời mẹ, đã tự ý ra ngoài một mình và khiến mẹ phải lo lắng.
Tôi giật mình tỉnh giấc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Hóa ra đó chỉ là một giấc mơ. Tôi thấy mình đang nằm trên giường, mẹ đang ngồi bên cạnh, vuốt tóc cho tôi. Mẹ lo lắng hỏi: “Con sao thế?”. Tôi òa khóc, ôm chầm lấy mẹ và kể lại toàn bộ câu chuyện. Mẹ ôm tôi vào lòng và nói: “Không sao rồi, con gái.” Từ đó, tôi không bao giờ tự ý ra ngoài một mình nữa và luôn vâng lời bố mẹ.
Tưởng tượng một lần em mắc lỗi và biến thành con cá
Tôi là một cậu bé rất thích bơi lội và nghịch ngợm. Bố mẹ thường dặn tôi không được bơi ở những chỗ nước sâu, nhưng tôi lại nghĩ mình bơi rất giỏi và không nghe lời. Hôm đó, tôi đã lén ra hồ bơi một mình và lặn xuống chỗ nước sâu nhất.
Đang lặn dưới nước, tôi cảm thấy một luồng điện lạ chạy qua người. Toàn thân tôi dường như đang thay đổi. Đôi tay và đôi chân biến thành vây, cơ thể dài ra và mọc đầy vảy. Tôi đã biến thành một con cá! Tôi hoảng sợ bơi vào bờ, nhưng không thể lên được. Tôi chỉ có thể sống trong nước.
Cuộc sống của một con cá đầy những trải nghiệm mới lạ. Tôi có thể bơi lội tự do khắp nơi, khám phá đáy hồ với những rạn san hô, những loài cây thủy sinh và những con cá khác. Tôi được trò chuyện với những người bạn cá, cùng nhau đi kiếm ăn. Thế giới dưới nước thật yên bình và đẹp đẽ.
Nhưng niềm vui không kéo dài được lâu. Tôi phải đối mặt với nhiều nguy hiểm. Có lần, tôi suýt bị một con cá lớn hơn nuốt chửng. Có lần, tôi suýt mắc vào lưới của một ngư dân. Tôi nhận ra cuộc sống của loài cá cũng đầy rẫy sự khắc nghiệt. Tôi nhớ gia đình, nhớ những bữa cơm ấm cúng. Tôi hối hận vô cùng vì đã không nghe lời bố mẹ, đã lén đi bơi ở chỗ nước sâu.
Đang lúc tuyệt vọng nhất, tôi cảm thấy một bàn tay nhẹ nhàng nâng mình lên khỏi mặt nước. Tôi giật mình tỉnh giấc. Hóa ra tôi đang nằm trên giường. Bố mẹ tôi đang lo lắng đứng bên cạnh. Tôi òa khóc, kể lại toàn bộ câu chuyện. Bố mẹ ôm tôi vào lòng. Từ đó, tôi luôn lắng nghe lời khuyên của bố mẹ và không bao giờ tự ý làm những việc nguy hiểm nữa.
Tưởng tượng một lần em mắc lỗi và biến thành con bướm
Tôi là một cô bé rất yêu cái đẹp và luôn tự hào về vẻ ngoài của mình. Tôi chỉ thích ăn diện thật lộng lẫy và khoe khoang với bạn bè, nhưng lại không bao giờ chịu giúp đỡ ai. Bạn bè thường gọi tôi là “cô tiểu thư kiêu căng”. Tôi cũng không mấy bận tâm, vì tôi nghĩ vẻ đẹp là tất cả. Có lẽ vì vậy mà Bụt đã quyết định cho tôi một bài học.
Một buổi sáng, tôi thức dậy và thấy mình đang ở trong một cái kén chật hẹp. Toàn thân tôi phủ một lớp lông xù xì, xấu xí. Tôi hoảng hốt nhận ra mình đã biến thành một con sâu! Tôi cố gắng kêu lên nhưng chỉ phát ra tiếng động yếu ớt. Tôi sợ hãi và chỉ biết chui sâu hơn vào trong kén. Trong không gian tối tăm đó, tôi đã hối hận về những việc mình đã làm. Tôi nhớ những người bạn đã từng bị tôi chế giễu, nhớ những lời nói vô tình của tôi. Tôi nhận ra vẻ đẹp bên ngoài không quan trọng bằng sự tử tế và lòng tốt. Tôi cầu mong được trở lại làm người để xin lỗi họ.
Sau vài ngày trong kén, tôi cảm thấy cơ thể mình nhẹ bỗng. Tôi phá kén chui ra và thấy mình đã biến thành một con bướm xinh đẹp với đôi cánh rực rỡ. Tôi vui sướng bay lượn trên những bông hoa. Thật hạnh phúc khi được bay lượn tự do.
Nhưng cuộc sống của loài bướm cũng đầy rẫy hiểm nguy. Tôi suýt bị một con thằn lằn ăn thịt. Có lần, tôi suýt bị một đứa trẻ tóm lấy. Tôi nhận ra vẻ đẹp bên ngoài không thể bảo vệ tôi khỏi những nguy hiểm. Điều quan trọng là phải có bạn bè, có người giúp đỡ. Lúc đó, tôi mới hiểu rằng cái đẹp đích thực nằm ở sự tử tế và lòng tốt.
Đang lúc tuyệt vọng, một luồng ánh sáng chói lòa bao trùm lấy tôi. Khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trên giường. Tôi đã trở lại làm người. Giấc mơ ấy là một bài học đắt giá. Từ đó, tôi không còn kiêu căng nữa, tôi luôn giúp đỡ bạn bè và trở thành một cô bé tốt bụng.
Tưởng tượng một lần em mắc lỗi và biến thành con kiến
Tôi là một cô bé rất ích kỷ và lười biếng. Tôi chỉ thích được nhận quà, được chơi, mà không bao giờ chịu giúp đỡ bố mẹ hay các bạn. Bố mẹ và các bạn tôi thường gọi tôi là “công chúa lười biếng”. Tôi cũng không quan tâm. Nhưng một ngày, một sự việc lạ đã xảy ra.
Đang lúc say giấc, tôi cảm thấy mình trở nên nhỏ bé hơn. Tay và chân biến thành sáu chiếc chân nhỏ xíu. Đầu tôi mọc thêm một cái râu. Khi tỉnh dậy, tôi hoảng hốt khi thấy mình đã biến thành một con kiến! Tôi cố gắng gọi mẹ nhưng chỉ phát ra tiếng kêu “chít chít” vô nghĩa.
Cuộc sống của một con kiến thật vất vả. Tôi phải cùng đồng đội đi tìm thức ăn, tha những mẩu bánh vụn, những giọt nước về tổ. Mỗi ngày, tôi phải làm việc rất chăm chỉ. Tôi thấy những chú kiến khác luôn làm việc cùng nhau, giúp đỡ lẫn nhau. Khi gặp khó khăn, họ luôn đồng lòng vượt qua.
Nhưng tôi thì khác. Tôi chỉ muốn tìm một mẩu bánh nhỏ để tự ăn một mình. Tôi không muốn chia sẻ với ai. Rồi một ngày, tôi bị lạc đường. Tôi hoảng sợ, không biết làm sao để trở về tổ. Tôi cố gắng tìm kiếm bạn bè nhưng không thấy ai cả. Tôi nhận ra sự ích kỷ đã khiến tôi trở nên cô đơn. Tôi hối hận về những việc mình đã làm. Tôi nhớ sự ấm áp của gia đình, nhớ sự giúp đỡ của bạn bè.
Đang lúc tuyệt vọng nhất, tôi bỗng cảm thấy một bàn tay nhẹ nhàng nâng mình lên. Khi tôi mở mắt, tôi thấy mình đang nằm trên giường, mẹ đang vuốt tóc tôi. “Con gái, con gặp ác mộng à?” Mẹ hỏi. Tôi òa khóc, ôm chầm lấy mẹ. Tôi đã trở lại làm người.
Sau chuyện đó, tôi đã thay đổi hoàn toàn. Tôi không còn ích kỷ nữa. Tôi luôn giúp đỡ bố mẹ việc nhà và chia sẻ với bạn bè. Giấc mơ này là một lời nhắc nhở quý giá về giá trị của sự chăm chỉ và sự đoàn kết.